Chương 21: Khúc dòng nước thương
“Ba ba ba” Từ vị trí tân thượng truyền đến tiếng vỗ tay, Băng Thiều Ngọc cười hé ra lúm đồng tiền nhún người về phía Tiểu Hầu gia. Xuân Nhi cười cười, đối ChuTử Lãng nói:“Băng cô nương thật đúng là thú vị, nàng rốt cuộc là ý chúc ngươi này lại heo? Hay là nghĩ muốn dựa vào tiểu Hầu gia?” Nàng cười trát trát nhãn tình:“Chỉ tiếc, ngươi là đại lại heo không thích nữ nhân, bằng không ta thật thật muốn nhìn xem ngươi cùng với Tiểu Hầu gia kia ai có thể ôm đắc mỹ nhân về.”
ChuTử Lãng con ngươi quang nhẹ nhiên lưu chuyển, nhẹ nhàng đối với Xuân Nhi lổ tai thổi khí:“Đương nhiên là ta.”
Xuân Nhi không nói, chỉ cảm thấy ngực nhức nhối một cái, Băng Thiều Ngọc có cái gì hay, chỉ là một vũ cơ thôi, đáng giá nam nhân như vậy tranh đoạt? Ân, cướp đoạt cũng tốt, cho dù ChuTử Lãng không thích nữ nhân, hắn cũng nên ái mộ hư vinh khi lọt mắt xanh của mĩ nhân, ChuTử Lãng ngày đó ở tửu lâu ngoại không phải vì Băng Thiều Ngọc ngâm thủ thi sao, nhàm chán, thấp kém, nịnh nọt!
Xuân Nhi trong lòng rối rắm đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại không nói một lời, ChuTử Lãng cười cười, lại nhẹ giọng nói:“Bất quá, mỹ nhân trong lòng ta không phải Băng cô nương.”
Không phải Băng Thiều Ngọc? Vậy là ai? Diếu Hương? Xuân Nhi cả người run run, ChuTử Lãng thằng nhãi này da mặt thật dày, dám nói với mình rằng mỹ nhân trong lòng hắn là Diếu Hương! A di đà phật, làm ơn để choXuân Nhi bên tai thanh tịnh chút a, nếu không có tình cảm gì thì cảm phiền cách xa ra tí aaaaaaaaa!
Nàng vội vàng nhìn chung quanh nhìn sang, hoàn hảo, tất cả mọi người đều đang thưởng thức ca múa, không ai chú ý tới mình, Xuân Nhi lấy lại bình tĩnh, những vẫn nhịn không được ai thán: Nguyên lai biết người khác bí mật lại không thể nói,lại bất đắc dĩ như thế này a!
ChuTử Lãng nghiêng mặt nhìn, lẳng lặng nhìn sắc mặt Xuân Nhi thay đổi trong nháy mắt, cố nén cười thay Xuân Nhi rót một chén trà, sau đó thấp giọng khẽ gọi:“Xuân Nhi, uống trà.”
“Không uống.” Ai biết cánh tay từng cầm chén trà này có phái hay không là Diếu Hương?
ChuTử Lãng để sát vào tay nàng:“Nghe lời.” Nói xong đem cái chén cầm lên, làm bộ đưa tới bên miệng Xuân Nhi. Xuân Nhi sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng đón cái chén, trời ạ, hắn ngàn vạn lần không cần làm vậy chứ, hắn bình thường ở cạnh Diếu Hương cũng như vậy?
Bá , Xuân Nhi trong đầu xuất hiện một hình ảnh: ChuTử Lãng nằm ở nhuyễn tháp thượng, mị nhãn như tơ địa nhìn Diếu Hương, tay ngoắc ngoắc:“Diếu hương, qua đây.” Diếu Hương cười đến giống thổ bát thử, uy hắn uống một chén trà.
Rất — đáng — sợ — ! (=0= /.. siêu cấp đáng sợ!!!)
Nhìn Xuân Nhi bộ dáng như gặp đại dịch, ChuTử Lãng nhẹ giọng cười:“Loạn tưởng cái gì, còn không uống trà?”
Hắn hắn hắn, hắn làm sao biết bổn tiểu thư suy nghĩ cái gì? Xuân Nhi cắn môi liếc mắt nhìn Chu Tử Lãng, cái nhìn này, vừa lúc bị người ngồi đối diện Hà Bất Cứ thấy, trong lòng của hắn đột nhiên căng thẳng, Xuân Nhi không phải không thích Tử Lãng sao? Nhưng biểu cảm xấu hổ cùng liếc mắt đưa tình không là hướng về phíaTử Lãng sao?
Tiếp tới, đấu tiệc rượu trọng tâm chính bắt đầu rồi, đầu tiên là truyền tự Ngụy Tấn khúc dòng nước thương, tương truyền năm đó Vương Hi Chi ở lan đình tập bốn mươi mốt người tham gia thi, trong bữa tiệc nhất thương nhất vịnh, lưu thương hoạt động sau đắc thi ba mươi bảy thủ, thành tựu danh dương thiên hạ [ lan đình áp ]. Tức là đấu tiệc rượu, lại có thể giành được hạng nhất?
Tham gia lưu thương hoạt động tân khách ngồi ở tế lưu hai bên, còn có chút khách nhân vây quanh ở phía sau xem náo nhiệt. Xuân Nhi khẽ cắn môi, ngồi xuống cạnh kia dòng suối nhỏ, ChuTử Lãng khẽ cười một tiếng, từ từ ngồi xuống cạnh nàng. Kỳ quái chính là, Cận Yên cùng với Bạch Liễu cũng cùng ngồi xuống cạnh Xuân Nhi, không lẽ cũng muốn dự thi?
Chỉ thấy Chu gia trưởng tức rót rượu vào những chén rượu bằng gỗ đặt vào trong nước, mặc cho chúng trôi đi, chỉ thấy thanh u lưu tuyền thượng hoàng hiệp không gió tự lạc, chén rượu quay quay trong dòng nước, tạo nên những đường cong phiếm thanh huy lãnh nguyệt, nhìn rất đẹp mắt.
Chén rượu theo dòng nước phiêu đến trước mặt phượng hầu gia, nhìn chén rượu xoay chuyển, tiểu hầu gia cười ha hả, duỗi tay ra đón lấy chén rượu sau đó uống một hơi cạn sạch, ngâm thi:
“Tựa lan can khoanh tay ngắm giang sơn, gió cuốn mây tan quá điên loan.
Khói báo động gió lửa nay ở đâu, ngự bút múa bút hám vân xuyên.”
“Hảo!” Những người ngồi sau tiểu hầu gia ngay lập tức vội vàng trầm trồ khen ngợi. Tiểu hầu gia cũng hàm ý cười, thần sắc có chút đắc ý.
Mắt thấy ba chén rượu cùng nhau đãng đến trước mặt Xuân Nhi các nàng, Bạch Liễu giơ lên một ly, nói:“Ta tới trước!” Đầu ngẩng lên, một chén rượu lạc bụng, nàng cười hì hì nói:
“Một ly một ly lại một ly, ba bốn năm sáu bảy tám chén.
Vốn muốn hợp lại nhất túy, sắc trời đã lặn không thấy đâu!”
Mọi người cười ha ha, Xuân Nhi trát trát nhãn tình, Bạch Liễu đang nói về Mộ Thiên tiểu miệng? Hay là nói hắn tham ăn? Xem ra trêu đùa Mộ Thiên cũng hay đấy.
Cận Yên cầm lấy một ly uống uống, khẽ mở đôi môi, sắc mặt xấu hổ:
“Nhà ai ngọc tiêu tiễn xuân oán, tỳ bà huyền thượng uổng lưu luyến.
Ngưng mắt ngắm nhìn chỉ u hận nhân gian, một luồng tình ý phó Vân Yên.”
Xuân Nhi miệng há thật to, này này này, Cận Yên này thi là cái gì ý tứ, nàng ngây ngốc địa nhìn Bích Ngọc Tiêu, nhìn thấy đại ca âm thầm cười trộm, này thật đúng là kinh người!
Nghe phía sau ChuTử Lãng cười nhẹ một tiếng, nàng quay đầu lại hỏi:“Lại heo, ta không có nhầm đấy chứ?”
“Không có.” Hắn nhẹ giọng nói:“Bằng hữu của ngươi đối với đại ca ngươi ……”
“Đã biết.” Xuân Nhi phát giác mọi người đều quay đầu nhìn mình chằm chằm, nàng bưng chén rượu trong tay lên, ngẩng đầu uống thầm than, may mà rượu ngọt, nếu không nàng nhất định sẽ phun ra. Chọt nghe thấy tiếng Băng Thiều Ngọc nãy giờ ngồi cạnh tiểu hầu gia lên tiếng cười nói:“Xuân Nhi cô nương, chúng ta vẫn chờ người ngâm thi.”
Thi? Đúng đúng, còn phải chỉ thi, nghĩ đến đây cái, Xuân Nhi trên mặt lập tức cháy sạch đỏ bừng, nàng nghiêng đầu đi hỏi ChuTử Lãng:“Ta phải chỉ thi sao?”
ChuTử Lãng cười gật gật đầu, miệng để sát cạnh tai Xuân Nhi thấp giọng nói:“Nhớ kỹ, lát nữa ngâm.”
Xuân Nhi đứng lên, nhìn chén rượu ngâm:
“Phỉ Thúy ngọc chẩm lạc thu hàn, thụy não kim thú nhiên quý mị.
Đình chén đình trung đình nguyệt, vô hoa vô rượu vô địa miên.”
“A?” Cận Yên một tiếng thở nhẹ:“Xuân Nhi, thi này do ngươi làm thật sao?”
Xuân Nhi trong lòng kêu to, đều là tại lại heo, chỉ thi gì mà …. aiz,, nguyên lai da mặt mình cũng không được dày cho lắm!
Xuân Nhi ngượng ngùng cười nhìn Chu Tử Lãng một cái, cúi đầu ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , ChuTử Lãng khẽ cười một tiếng, lần này lại xịch lại gần tai Xuân Nhi, chậm rì rì nói:“Hay, thi thật hay.”
Chu lão gia cười to:“Ha hả, Lục Triều, nữ nhi của ngươi thật có tài!”
Băng Thiều Ngọc một tiếng cười khẽ, đứng lên:“Xuân Nhi cô nương này thi này do người làm sao ?”
******** Tác Giả Đại Gia~~
Viết hộc máu , tiếp theo chương nhất định rời xa văn đấu ~~~
ps: Xuân Nhi, Cận Yên, tiểu Hầu gia kia thủ là vũ nguyệt đàn lý ngoạn nhi đón thi thời điểm, một người một câu làm ra tới. Người tham dự: Thanh sương tẩy giai, hoàn tùng về, còn có vũ. Ô mặt, làm cho mọi người chê cười ~~~~