Album ảnh

Tướng Công Là Con Heo C18

Chương 018: Không biết lạnh

Vào thu , Tiệc đấu rượu Chu gia đã chuẩn bị bắt đầu, Bích Lục Triều thấy biểu hiện của Xuân  Nhi gần đây khá tốt, ngoan ngoãn ngồi trong nhà không đi lung tung, nên xóa bỏ lệnh cấm khoogn cho XuaanNhi ra ngoài, nhưng chỉ cho phép nàng đi gặp Bạch Liễu và Cận Yên, không cho phép nàng gặp ChuTử Lãng.
Không gặp thì không gặp, ai hiếm lạ kia lại heo a? Chỉ cần có thể ra khỏi phủ đi chơi là được rồi.

Lại nói, Xuân Nhi ở trong nhà một tháng, nàng mỗi ngày đều vụng trộm ngồi trong khuê phòng tập phẩm rượu, vì thường xuyên uống nên cũng luyện ra được một chút xíu tửu lượng, nàng âm thầm  hạ quyết tâm, trong tiệc rượu tuyệt đối không để cho  Băng Thiều Ngọc đắc ý.

Ngay sau buổi tối lệnh cấm được xóa bỏ,  sáng sớm hôm sau, Xuân Nhi như một con chim nhỏ bay ra phủ, đi tìm Bạch Liễu và Cận Yên. Xuất môn ngồi trên kiệu, nàng nhấc mảnh trướng bên ô cửa sổ nhỏ lên khung cảnh Giang Nam.

Hôm nay trời không nóng, trên trời có vài ngọn mây nhỏ bay bay, cây cỏ xanh mướt, sông nước ao hồ  trong veo lóe sáng, khugn cảnh Giang nam thật là thanh lệ! Lúc này, có một luông gió mát thổi qua, Xuân Nhi tâm tình trở nên rất vui vẻ.
Đi khỏi phủ khoogn xa thì nghe thấy bên ngoài kiệu có tiếng hỏi “Xin hỏi, bên trong có phải là Bích tiểu thư không?”

Thanh âm này nghe rất quen tai a, Xuân Nhi xốc lên màn kiệu ló mặt ra ngoài thì thấy bên cạnh kiệu xuất hiện một người mặc một bộ trường bào màu nguyệt nha, trong tay phe phẩy một cây quạt, chính là Hà Bất Cứ.

Vừa thấy Xuân Nhi, Hà Bất Cứ vội vàng tiến  lại, vẫy vẫy cây quạt,  cười hì hì nói: “Đã lâu không gặp, Xuân Nhi biệt lai vô dạng?”
Xuân Nhi mỉm cười, nhìn hắn từ trên xuống dưới, Hà Bất Cứ hôm nay ăn mặc rất có chuản bị. một bộ trường bào phiêu dật, quạt giấy, khăn chít đầu nhìn rất tuấn dật. Xuân Nhi cười nói:“Bất Cứ ca ca, hôm nay cũng không nóng, tại sao vẫn còn quạt nhiều vậy ?”
Hà bất Cứ mặt đỏ lên, thu lại cây quạt, nhìn Xuân Nhi vẫy tay:“Xuân Nhi, ngươi xem đây là cái gì?” Nói xong đưa cho nàng một bao đồ vật. Xuân Nhi mở ra qua vừa thấy thì vui mừng kêu lên:“Thật là đẹp a!” Nói xong cầm lấy chiếc vây cổ trong bao đồ lên, vây cổ này này thuộc dạng nhất phẩm: Cả chiếc vây cổ đều màu trắng, không có một vết bẩn, một cái đầu hồ ly đặt một bên, quả thực khiến người khác thích không buông tay.
Xuân Nhi vừa vuốt ve cái kia vây cổ, vừa hỏi:“Bất Cứ ca ca đem chiếc vây cổ này tới làm gì?”

Bất Cứ cười ra vẻ thần bí nói:“Xuân Nhi còn nhớ rõ ngày Xuân Nhi bảo ta coi chừng giúp hang hồ ly trên Vân Sơn không?”

Xuân Nhi gật gật đầu.
“Ta sợ hồ ly chạy mất, cố ý tìm người tới bắt, thật may là ta bắt được. Liền kêu thợ thủ công vội vàng làm ra vây cổ, biết Xuân Nhi thích, tất nhiên liền vội vàng đem cho Xuân Nhi .”
Xuân Nhi cười xì một tiếng, Hà Bất Cứ a Hà Bất Cứ, ngươi cũng thật là, một cái hang thỏ mà có thể bắt được một con hồ ly. Xuân Nhi cố nén cười gói lại vây cổ, nói:“Bất Cứ ca ca, ta nghe nói kia vọng Vân Sơn vẫn còn vài con bạch hồ ly, nếu có thể bắt được thì da loogn có thể làm được một cái áo khoác, Bất Cứ ca ca có tâm như vậy liệu có têể giúp ta làm không?”
Hà Bất Cứ ngạc nhiên “Ba” một tiếng theo thói quen mở quạt ra vẫy vài cái. Lại nói ngày đó, hắn ngồi đợi ở trên Vân Sơn đến nửa đêm cũng không gặp được một người, sau khi trở về không biết xấu hổ nói cho Tử Lãng và Ngọc tiêu biết chuyện, vất vả lắm mới có thể tìm được một kiện vây cổ hồ ly nhất phẩm đem tới cho nàng, không ngờ Xuân Nhi lại tin mình bắt được! Thật là, hồ ly chả lẽ cứ chuyển nhà là lên Vân Sơn ở? Mình chả lẽ có thể tìm người bắt được hồ ly?

Ở trước mặt Xuân Nhi, Hà bất Cứ có thể nào không tỏa sáng? hắn kiên trì  nói:“Hảo, Xuân Nhi muốn, ta nhất định sẽ tìm giúp Xuân Nhi.” Nghĩ nghĩ, hắn tiến lên từng bước hạ giọng nói:“Xuân Nhi, việc này đừng nói choTử Lãng.”
Không nói cho ChuTử Lãng? Đây là cũng không  phải do lại heo làm ra? Xuân Nhi ra sức nhịn cười gật  đầu:“Đương nhiên, quyết không thể phải hắn biết.” Hà Bất Cứ trong lòng mừng thầm, Xuân Nhi có thể đáp ứng hắn lừa Tử Lãng, vậy có thể nói lòng nàng hướng về phía mình, tên mặt khoogn kìm được đắc ý, phe phẩy quạt rời đi.

Nhìn hắn đi xa, Xuân Nhi cùng với bọnnha hoàn nhịn không được cất tiếng cười, Trà Long Tĩnh vừa ôm bụng vừa nói:“Ai u, vừa rồi suýt nữa là nhịn không được.”
Mao Tiêm vừa cười vừa hỏi:“Tiểu thư , Bất Cứ công tử phải mất mấy ngày mới có thể đem đến một chiêc sáo choàng lông hồ ly?”

Trà Long Tĩnh nói:“Ta đoán hắn sẽ đem đến. Vây cổ có thể đưa tới thì áo choàng cũng có thể.
Chè đỏ Kỳ Môn lắc đầu:“Ta nói sẽ không, trên núi không có hồ ly, như vậy thì Bất Cứ công tử phải đi mua áo choàng lông hồ ly.”

“Ta nói có”
“Ta nói không.”
Bọn nha hoàn líu ríu mở bao đồ ra, lấy ra một chiếc vòng tay, một cái trâm cài tóc. Xuân Nhi cười nói “Nói thế thì chúng ta phải giữ bí mật, tuyệt khoogn được để Hà Bất Cứ biết.”

Bọn nha hoàn cười cùng nói:“Dạ, tiểu thư.”
********
Một lát sau, Xuân Nhi đến Bạch gia, nàng lập tức đi đến khuê phòng của Bạch  Liễu, thấy Bạch Liễu đang thuê khăn tay, thấy Xuân Nhi liền vứt bàn thêu sang một bên, nắm lấy tay Xuân Nhi lắc lắc nói “Hảo Xuân Nhi, ta nhớ ngươi muốn chết.” 

Nàng  quay đầu, thoáng nhìn bao đồ trong tay Trà Long Tĩnh, nhanh nhẹn đi tới cầm lấy, nhìn Xuân Nhi nói “Tới là tốt rồi, đem đồ tới làm gì?” 
Xuân Nhi cười xấu xa không nói gì khoát tay bảo Trà Long Tĩnh các nàng lui ra. Bạch Liễu tò mò mở bao ra hét lên một tiếng “Xuân Nhi! Cái vây cổ này đpẹ quá!”. Nàng lấy vây cổ ra quấn quanh cổ, chạy lại trước gương nhìn, còn giả làm mấy cái mặt quỷ, vừa cười vừa nói “Xuân Nhi thật có lòng, tặng cho ta cái vây cổ đpẹ như vậy, mấy ngày nữa đi dự tiệc rượu ở Chu gia, ta sẽ mang cái này đi.”

Xuân Nhi trát trát nhãn tình:“Bạch  Liễu, ngươi nghĩ vậy cũng tốt nhưng mấy ngày nữa sẽ hết lạnh, ngươi mang đi không sợ nóng sao?”
bạch  Liễu lắc đầu liên tục “Không nóng không nóng, ngươi phải biết, có được một món đò yêu thích thì người nào cũng muốn mặc vào đi khoe khắp nơi. Xuân Nhi thấy có đúng không?”

Xuân Nhi cắn môi nhịn cười, bạch  Liễu giống y hệt Hà Bất Cứ khoogn biết nóng lạnh là gì, trong đầu nàng xuất hiện một hình ảnh: Hà Bất Cứ đang đứng phe phẩy quạt, Bạch  Liễu đeo vây cổ hồ ly ứa ra mồ hôi, nóng nảy giật lấy cây quạt của Hà Bất Cứ quạt lấy quạt để…

Ha ha.. thật thú vị…

Bình luận về bài viết này