Album ảnh

Tướng Công Là Con Heo chương 19

Chương 019: Tứ tuấn xuất trướng

 

Phía sau hoa viên Chu gia, ChuTử Lãng nằm trên nhuyễn tháp, nhắm mắt lại  dưỡng thần. Nghe tiếng ồn ào từ phía xa truyền đến, đôi mày hắn nhẹ nhàng cau lại, hôm nay thật ồn ào, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không được.

“Tử Lãng.” Từ xa đi tới hai người, hăn skhoogn cần mở mắt cũng biết là bọn Bích Ngọc Tiêu đến. Đi đầu là một người mặc áo hoa đi nhanh tới trước mặt hắn cười hì hì “Nơi nào có Tử Lãng, nơi đó có phong. Bây giờ tuy không phải tháng ba, không có hoa đào, nhưng nhìn thấy Tử Lãng cứ như lại thấy hoa đào.”

Mộ Thiên nhíu mày, nghiêm mặt nói:“Hoa đào là hoa đào,Tử Lãng làTử Lãng, tại sao lại nhập làm một?”
Bích Ngọc Tiêu cười nói:“Bất Cứ đang so sánh Tử Lãng với hoa đào sao?”
Hà Bất Cứ theo thói quen phe phẩy quạt nói “Không phải vậy, không phải Tử Lãng giống như hoa đào, mà là hoa đào giống Tử Lãng!”
ChuTử Lãng vẫn như cũ nằm yên, mí mắt hơi rung,  đôi môi cười mà khoogn cười chậm rãi nói :“Mã thí bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi(*) . Nói đi, vội vả  lấy lòng ta như vậy không biết Bất Cứ muốn gì?”
Hà Bất Cứ mặt đỏ lên“Tiệc đấu rượu hôm nay ta muốn ngồi cạnh Xuân Nhi.”
Tùy ngươi.” ChuTử Lãng nhẹ giọng cười, lại nhắm hai mắt lại.
“Hừ!” Mộ thiên hừ lạnh một tiếng, mặt nghiêm sắc nói:“Bất Cứ, thê tử của bằng hữu tuyệt đối không được đụng vào. Cho dù Xuân Nhi chỉ là thê tử chưa xuất giá của tử Lãng, ngươi không được đùa như vậy! Ngọc tiêu, ngươi cũng không quản hắn?”
Hà Bất Cứ vội nói “Hôm nay Chu gia là chủ nhà, Tử Lãng nhất định sẽ rất bận rộn, ta chỉ muốn thay Tử Lãng chiếu cố Xuân Nhi một chút thôi.”

Mộ Thiên tức giận nói “Nếu ngươi dám ngồi cạnh Xuân Nhi, đừng trách ta không tiếp tục coi ngươi làm bằng hữu!” Nói xong thở phì phì  vung tay áo, quay lưng rời đi.
Hà Bất Cứ chỉ tay vào bóng lưng của Mộ Thiên, miệng há to, hơn nửa ngày nói khoogn ra một cau.Bích Ngọc Tiêu cười vỗ vai hắn, nhìn Chu Tử Lãng nói:“Tử Lãng, các tân khách đều tới rồi, chúng ta ra thôi.”
ChuTử Lãng bất đắc dĩ ngồi dậy, khe khẽ thở dài:“Ai, thực phiền toái.” Hắn nhìn Ngọc Bích Tiêu hỏi:“Ta có nên thay xiêm y không?”
Hà Bất Cứ tiến lại nói:“Không cần không cần,Tử Lãng không cần thay cũng rất đẹp.”
ChuTử Lãng liếc mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo chế nhạo nói:“Nếu là Ngọc tiêu nói , ta sẽ không thay. Nhưng nếu là ngươi nói , thật muổn đi thay đồ.” Nói xong hắn uốn thắt lưng:“Thực phiền toái, mở đấu tiệc rượu thật đúng là không bằng đi ngủ.”
*********
ChuTử Lãng trở về phòng đổi quần áo, cùng với Bích Ngọc Tiêu và HÀ BẤt Cứ ra ngoài thì thấy trên hành lang có một người đang đứng đợi, là Mộ Thiên, hắn vừa thấy Hà Bất Cứ liền bất mãn hừ một tiếng. Bích Ngọc Tiêu cười nói “Quần anh tụ hội,chúng ta mau ra thôi, nếu không lát nữa Chu bá phụ tìm không thấyTử Lãng sẽ rất tức giận.”
Bốn người cùng đi đến sau hoa viên nơi diễn ra tiệc đấu rượu, thì thấy xung quanh đã có rất đôgn người tới, vô cùng náo nhiệt. Ở giữa hoa viên có một dòng nước nhỏ uốn lượn chảy qua, hai bên là phong đình thủy tạ, nhiều loại hoa đang khoe sắc.Quần anh tụ hội bốn người vừa xuất hiện, lập tức nổi lên một trận ồn ào, ở giữa nhóm nữ quyến, Cận Yên, Bạch Liễu ra sức lắc tay Xuân Nhi nói :“Mau nhìn mau nhìn, bọn họ hôm nay thật sự là tuấn dật thoát tục a!”
Xuân Nhi buông miếng mứt hoa quả trong tay, nhìn theo hướng các nàng chỉ, quần anh tụ hội bốn người quả thực không tầm thường, ngoài cùng bên phải là Mộ Thiên, mặc một bộ màu nho  sam, trên áo dùng ngân tuyến thêu chữ tiểu triện, khuôn mặt lạnh lùng tỏa ra lạnh nhạt khí chất (chẹp.. ko biết tả.. đừng dnash ta.. hiểu là tốt rồi ><); Lại nhìn Bích Ngọc Tiêu, trường bào xanh thẫm bọc lấy thân hình cao to tuấn mỹ, ngọc trâm oản phát, con ngươi quang thâm trầm, mang theo vẻ mặt ôn nhu ý cười; Bên trái hắn là một người y phục tiêu diễm, đầu vai thêu một bông hoa mẫu đan nhưng không hề tục khí, đôi mắt xếch hàm chứa cười quét về phía mọi người. Nghe xung qanh nói nhỏ, hcir sợ sau tiệc rượu hôm nay, thiếu niên Giang Nam năm nay đều mặc xiêm y thêu hoa.
Nghe bên tai tán thưởng, Xuân Nhi cười cười hắc hắc, nhỏ giọng than thở :“Ngay cả mộ thiên cứ như tượng mộc mãi không đổi a? Hà Bất Cứ lại khoe mẽ quá, tự mình biến mình thành một con bướm, thật buồn cười!”
Nói đến đây, nàng lại nghe đám nữ nhân phía sau nói :“Chu gia Tứ công tử quả thực là tiên nhân a?”
Xuân Nhi thở dài, nữ nhân này thật không có mắt, một cái đầu heo mà lại nhìn thành tiên nhân? Tiên nhân? Có mà yêu quái heo thì đúng hơn!
Tuy nghĩ vậy nhưng bộ dáng lại heo hôm nay khiến Xuân Nhi âm thầm tán thưởng một chút: Trường bào màu trắng có thuê hoa văn chìm làm nổi lên chiều cao ngọc lập, tay áo buông rộng, phiêu dật trong nhìn như một điệu múa trong gió, vô cùng xinh đpẹ. Nhất là đôi mắt thủy nhuận, ánh lên tam quang liễm liễm, nhìn như ánh mặt trời, khi nhìn quanh thì có lưu quang  kỳ dị lóe lên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười vân đạm phong khing!
Một người trầm tĩnh như nước, một người ôn nhuận như ngọc, một người liễm diễm xinh đpẹ, một người phong tình lưu quang! Đây chính là những nam tử được Giang Nam nữ tử mến mộ nhất, là tình lang trong mộng hằng ngày mong nhớ của họ.
“Quần anh tụ hội, Giang Nam tứ tuấn!” Bạch Liễu bất chấp hình tượng, đứng lên vẫy tay bọn họ.
Bốn người nhất tề nhìn êề phía nàng, thf thấy nàng một thân vấy dài màu xanh lam, trên cổ quàng một chiếc vây cổ hồ ly màu trắng, trên trán có vài giọt mồ hôi, nàng hồn nhiên không hề biết rằng bây giờ nàng rất … ừ rất không giống nữ tử bình thường!
“A!” Con bướm Hà Bất Cứ thét lên một tiếng kinh hãi “Sao cái vây cổ này lại ở chôc ngươi?”
Bạch Liễu đeo cái vây cổ này đi trên đường đã bị Xuân Nhi các nàng cười nhạo, không nghĩ tới Hà Bất Cứ cũng không phong độ chế nhạo mình! Bạch  Liễu nhướn mày nhìn hắn nói “Ta mang vây cổ thì sao? Mắc mớ gì tới ngươi?”
Hà Bất Cứ yếu ớt nói “Cái này rõ ràng….” Hắn nhìn Xuân Nhi, lại lén nhìn Chu Tử Lãng, khoogn có dũng khí nói tên Xuân Nhi ra.
Xuân Nhi cúi đầu không  nhìn bọn hắn, nhưng bả vai run rẩy không ngừng, xem ra là đang cười đến đau bụng.
Mộ Thiên sắc mặt khó coi “Bất Cứ, ngươi hôm trước mượn ta cái vây cổ này nói là dùng [ lan đình thập tự ](**) qua đổi, đến giờ vẫn không thấy đưa đến, vây cổ này lại đem đi tặng người khác!”
Xuân Nhi cúi thấp đầu, nắm tay Cận Yên, cười đến run người, nguyên lai này vây cổ hồ ly này là của Mộ Thiên, để xem Hà Bất Cứ làm gì bây giờ! ( bé Cứ thảm quá~ ha ha ha~)
Tân khách xung quanh bắt đầu xôn xao “Thì ra Hà công tử thích bạch gia tiểu thư!”
Có người nói:“Hà công tử muốn tặng đồ cho người ta, tại sao lại có thẻ lấy đồ của người khác tặng nàng?” 
“Đúng vậy đúng vậy, bất quá, Hà công tử đó cũng là cầu mĩ sốt ruột thôi.”
“Đúng đúng, người không phong lưu uổng thiếu niên, ta ngày mai liền noi theo Hà công tử, lấy đồ của bằng hữu đem cho Tiểu Ngọc ở Vạn Hoa lầu !”
hà Bất Cứ trên mặt hết đỏ lại trắng, khổ không nói nên lời, đột  nhiên nghĩ ra một kế liền nhìn Mộ Thiên nói “Mộ Thiên. ta biết ngươi đối với Bạch cô  nương thập phàn ngưỡng mộ, ta đây là muốn giúp ngươi hoàn thành một đoạn tình nhân duyên!”
Chung quanh lập tức truyền ra tiếng kinh hô của đám nữ nhân :“A, bạch Liễu cô nương thật có phúc, được Hà công tử thay nàng làm mai mối.
“Đây chính là vây cổ của Mộ công tử a, nếu ta có nó, cho dù trời đất có bị hỏa thiêu cũng nguyện quàng a~.”
Nghe đến đây, Bạch Liễu tức giận kéo Xuân  Nhi lại hỏi “Cái vây cổ này khoogn phải ngươi cho ta sao? Tại sao lại có quan hệ với bọn họ?”
“Ách…… Ci này……” Xuân Nhi chớp chớp ánh mắt, cười xấu xa nhỏ giọng nói: “Chẳng phải Mộ Thiên là danh sĩ ở Giang Nam sao? Ngươi nói rất hâm mộ quần anh tụ hội, đây không phải là ý trời giúp ngươi sao?” Nói xong câu này, nàng không kìm được nhìn bốn người đối diện thấy  ChuTử Lãng đang cười, đôi mứt tuyệt mỹ hoa đào lộ vẻ trêu tức cùng với hiểu rõ. Xuân Nhi đỏ mặt, thối lại heo, không phải là hắn biết rồi chứ? Mộ Thiên tức giận đi đến trước mặt Bạch Liễu lạnh lùng nói “Đưa ta!”
bạch  Liễu cắn môi, bất mãn nhìn Xuân Nhi vàCận Yên đang đứng cười trộm nói:“Không đưa! Ai lấy của ngươi, ngươi tìm hắn mà lấy!”

*****

(*)trong bài thơ của Lục Du, đời Tống:
Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi, túy nhiên vô tỳ hà, khởi phục tu nhân vi!
Quân khán cổ di khí, xảo chuyết lưỡng vô thi.
Hán tối cận tiên tần, cố dĩ thù thuần li; hồ bộ hà vi giả, hào trúc tạp ai ti?
Hậu quỳ bất phục tác, thiên tái thùy dữ kỳ!

ý nói văn chương vốn đã tự nhiên đã có, chỉ ngẫu nhiên mà viết thành, thuần tịnh không tỳ vết, đâu phải do con người cố gắng mà đạt được.

(**) Vương Hy Chi, tự Dật Thiếu. Vì làm quan đến chức Hữu quân nên thường gọi là Vương Hữu Quân. Tương truyền Vương tập viết chữ bên bờ ao, sau nước ao đen ngòm những mực.

Lối chữ “Khải” của Vương được người đời cho là lối chữ đẹp nhất từ xưa đến nay.

Người đời thường khen bút thế của Vương “lướt như mây bay, mạnh như rắn lộn”. Trong các bản bút thiếp của Vương để lại có bản “Lan Đình tập tự” viết ngày 3 tháng 3 năm Vĩnh Hòa thứ 9 đời nhà Tấn (337) được hậu thế quý trọng, cho làm mẫu mực để tập theo. Những bản “Lan Đình tập tự có lưu hành nhưng có lẽ đó là những bản phỏng theo. Bản chính đã thất lạc từ sau đời nhà Đường (618-907).

Ngày nay, trong các lối chữ Hán có lối chữ “Lan Đình”; đó tức là lối chữ phỏng theo chữ viết của Vương Hy Chi trong “Lan đình thập tự”.

Bình luận về bài viết này